09 December 2008

Suy nghĩ của một số bạn sau khi đọc bài về Singapore của Song Thu

Thưa thầy! Em là Ngọc Trân lớp Báo chí Bạc Liêu. Đọc bài của bạn Song Thu, em nghĩ để cho đất nước Việt Nam của mình phát triển không chỉ dựa vào tài lãnh đạo của nhà nước mình. Đó chỉ là điều kiện cần. Vì thực ra, để trở thành một đất nước xanh - sạch nhất hành tinh như vậy không khó, nhưng đối với ta thì khó vì dân Việt Nam thiếu ý thức trầm trọng.

Nhiều khi đi xe trên đường, thấy một hành động kém lịch sự, em bực mình không chịu nổi. bên cạnh đó, luật pháp nước mình còn nhiều kẽ hở, quá "kiêng nhường" nhiều phía nên không nghiêm. Hậu quả là điều không tránh khỏi. Đúng không thầy?

Friday, 05 December, 2008
Delete
Blogger Gatebeepers said...

Cảm ơn em Trân (lớp Bạc Liêu).

Friday, 05 December, 2008
Delete
Anonymous Anonymous said...

Sinh viên Nguyễn Văn Quốc, lớp Báo chí Bạc Liêu khóa 2006 - 2010
Thưa thầy,thầy vẫn mạnh khỏe chứ ạ!

Em đọc bài của một bạn viết về cảm nhận của bạn đó sau một chuyến đi Singapore mà nhớ đến việc làm bài tập thầy ra.

Bài tường thuật một vấn đề, nhóm 5 của chúng em chọn đề tài viết về một cơ sở thu mua và sơ chế tôm nguyên liệu gây ô nhiễm môi trường ở xã Vĩnh Trạch, thị xã Bạc Liêu. Khi tìm hiểu, chúng em mới vỡ lẽ rằng các cơ sở này chấp nhận đóng phạt còn hơn tuân thủ Luật môi trường. Đồng chí Chủ tịch xã này tiết lộ, một năm các cơ sở này chỉ bị kiểm tra vài lần, nếu có bị phạt vì hành vi gây ô nhiễm môi trường thì chỉ mất có không quá 50 triệu đồng. Trong khi đó, nếu xử lý nước thải, chất thải, khí thải của quá trình sản xuất doanh nghiệp sẽ tốn đến vài trăm triệu đến cả tỷ đồng. Tính ra doanh nghiệp chịu phạt vẫn còn lời chán. Nói như bạn sinh viên đó, hình phạt ở nước ta quá nhẹ, vi phạm thì giàu hơn người tuân thủ nghiêm.

Hơn nữa, người dân nơi đây còn nghèo quá, nên khi chủ sơ sở cho họ một chút lợi ích vật chất hoặc nhận người thân họ vào làm công thì họ đều "ngậm bồ hòn làm ngọt", chẳng khiếu nại gì cả. Họ vẫn biết sức khỏe của họ, gia đình họ sẽ bị ảnh hưởng nếu sống trong môi trường ô nhiễm lâu dài.

Dù đến với nghề báo chỉ là một sự tình cờ, nhưng em thấy báo chí có nhiều cái hay lắm thầy ạ. Chưa khi nào em suy nghĩ về cuộc sống nhiều như khi cầm bút viết báo. Những gì em chứng kiến khi đi làm bài tập ở xã Vĩnh Trạch khiến em rất buồn, nhưng cũng thấy mình chẳng thể làm gì hơn. Em vô dụng quá không thầy? Thầy cho em lời khuyên trong trường hợp này đi ạ.

Monday, 08 December, 2008
Delete
Blogger Gatebeepers said...

Cảm ơn em Quốc đã chia sẻ. Theo thầy, "thà đốt một ngọn đuốc trong đêm còn hơn ngồi nguyền rủa bóng tối".

No comments: